Friday, March 7, 2014

Sinh viên in bao thư còn “ham” sách phô-tô, sách in lậu

Tôi định đem ví qua bệnh viện nhờ phát loa thông báo để người đánh rơi đến nhận. Thấy niềm vui của họ. Mừng đến nỗi chảy nước mắt. Chân không đứng yên. Tuy nhiên. Ngày 9-8. NGUYỄN HỮU ĐẮC (Quảng Nam) - ĐIỆN NGỌC ghi chuyện trò một hồi. Tôi hấp tấp đón taxi từ nhà trọ đến thăm cháu đang điều trị tại Bệnh viện Truyền máu - huyết học TP. HCM. Bụng đau như kiến vàng cắn. Địa chỉ ngụ. Để có số tiền đó có khi họ phải cụ nhà cửa. Chưa kịp đáp.

Tôi nghĩ số tiền trong ví kiên cố rất cần để người đánh rơi giúp người nhà của in bao thu họ qua cơn bạo bệnh. Móc ví lấy tiền đưa cho gia đình để mua thuốc điều trị cho cháu thì hỡi ơi. Nghĩ là người đi tìm chiếc ví đánh rơi. TP. Rối rít cảm ơn và xin phép được gửi ông chút quà để biểu lộ tình cảm của mình. Chưa kịp đi đã thấy có người đi lại trước cổng bệnh viện sớn sác tìm gì đó. Làm bảo vệ ở đây hơn hai năm nay.

Nhưng người đàn ông đó nhất thiết từ khước không nhận tiền in bao thu bồi dưỡng.

HCM. Người thân thì thống khổ khi người nhà đứng trước lằn ranh tử sinh. Trong người không còn một xu dính túi sẽ sống sao ở nơi đất khách quê người.

Ông Vũ kể: “Hôm đó tày trước cổng trọng điểm thì tôi thấy chiếc ví rơi bên đường. Tôi lo sợ khi nghĩ đến cảnh không còn tiền chữa bệnh cho cháu. Do vậy nhặt được của rơi của người khác mà lấy làm của mình là thiếu sót. Ruộng vườn. Nhiều lần tôi chứng kiến cảnh bệnh nhân đau vật vã. Ông đã ôm chầm lấy tôi cảm ơn đầy phấn khích. Tòa nhà trọng tâm đối diện với Bệnh viện Truyền máu - huyết học. in bao thu gia re 

HCM. Tôi gọi lại và hỏi đúng tên trong giấy tờ nên đã trao ví lại cho ông. Cái ví trong đó có gần 20 triệu đồng và nhiều giấy má quan yếu đã “không cánh mà bay”. Vẻ mặt buồn rầu. In bao thu ông mới cho biết tên là Lê Nguyên Vũ.

Đang làm bảo vệ ở trung tâm Điều khiển hệ thống chiếu sáng công cộng TP. Như người mất hồn. Vừa vượt qua gần ngàn cây số vào TP. 1. HCM) và tức tốc vào bệnh viện. Tôi cũng cảm thấy lòng mình thật ấm áp”.

Tôi ôm chầm lấy ông. Người đàn ông đó lại hỏi: “Anh tên gì?”. Cầm ví trên tay rồi mà tôi vẫn không tin đó là sự thật. Người đàn ông đó sau khi soát đúng họ tên các giấy má trong chiếc ví. Đến in bao thu nơi. Tôi đi qua đi lại nhiều lần trên đoạn đường từ chỗ bước xuống taxi đến bệnh viện với nom tìm lại chiếc ví.

Tôi nói ngay họ tên. Tôi nghĩ ngay là của người vào bệnh viện đánh rơi. Trời cho mình sức vóc thế này đã là phước rồi. Đã giao ví lại cho tôi với đầy đủ tiền và giấy má. Không trả lại của rơi là thiếu sót Tôi xuống taxi trước cổng Công ty Chiếu sáng công cộng ở đường Phạm in bao thu Viết Chánh (Q.

No comments:

Post a Comment